em chỉ mình anh nuông chiều
HOÀN CHÍNH VĂN | EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU. 🌺 Hán Việt: Vu tha chương trung kiều túng. 🌺 Tác giả: Lệ Vụ. 🌺 Editor: Vô Ưu Sơn Trang. 🌺 Độ dài: 77 chương + 35 Phiên ngoại. 🌺 Bìa: Me.. 📃 GIỚI THIỆU NỘI DUNG. Ôn Thư Du được bố mẹ và anh trai nuông chiều từ nhỏ, chuyện phản nghịch nhất mà cô từng làm là
Nhớ lại quãng thời gian khó khăn đó, anh John nhắn nhủ vợ: "Nếu không có em thì anh cũng khó sống. Anh yêu em cả một đời". Đối với anh John, bà xã là một người tuyệt vời, hoàn hảo. Còn với chị Mai, chị có chút chưa hài lòng vì chồng là người quá nuông chiều con cái.
Thế mà cô lại không biết xấu hổ, hoàn toàn đổ lỗi do mình nuông chiều. "Đúng rồi! Anh cảm thấy Nhạc Nhạc và Mạc Mạc quan hệ với nhau cũng có điểm không bình thường nha." Anh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói lảng sang chuyện khác. " Có gì bất thường đâu? Em cảm thấy rất tốt!" Lương Chân Chân buồn bực hỏi.
Vay Tiền Online Cấp Tốc 24 24. Dịch Phi PhiÔn Thư Du và bạn học rời khỏi rạp chiếu phim, lúc chào tạm biệt, cô nhìn thấy bóng dáng anh cả mình thấp thoáng phía xa. Ôn Lãng Dật mặc sơ mi trắng và quần âu màu đen, áo khoác vắt trên cánh tay, vừa nhìn là biết mới gặp gỡ xã giao với ai đó.“Anh!”.Ánh mắt cô sáng lên, mặc kệ đối phương có nghe thấy, nhìn thấy mình hay không, vừa kêu một tiếng đã nhảy nhót chạy qua phía sau người đàn ông, Ôn Thư Du giang hai tay quen thuộc ôm chầm lấy người đó “Anh, anh đến rồi!”.Vải áo sơ mi mềm mại áp trên má, cô nghiêng đầu cọ cọ thích thú. Cô ló đầu sau lưng người đàn ông, vừa nhướng mắt lên đã ngơ ngác nhìn người đứng cách mình mấy bước.“Anh…?”. Ôn Thư Du bàng hoàng trợn tròn mắt, Ôn Lãng Dật đứng cách đó không xa cũng cực kỳ bất người cô cứng đờ chết trân tại người cô đang ôm lúc này… là ai?“Bạn nhỏ”. Một giọng nói êm ái từ tốn rất hay truyền đến phía đỉnh đầu “Em nhận nhầm người rồi”.Giọng nói gần bên rót thẳng vào tai cô, không hề che giấu ý cười nồng đượm, tựa như đang đợi xem trò chợt, cơn tê dại truyền rần rần đến vành tai, cô lập tức lùi về phía sau hai bước. Ôn Thư Du ngẩng đầu trợn tròn mắt, hai màu đen trắng tương phản trong tròng mắt ngập vẻ khiếp mặt là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng dấp cực kỳ cao lớn đẹp trai, đường nét khuôn mặt rất sắc nét, khóe môi gợi một nụ cười nhàn nhạt. Cổ áo sơ mi của người đó hờ hững trên xương quai xanh, một tay đút trong túi quần đó rất hứng thú nhìn chằm chằm đánh giá dồn lên não, đầu óc cô lập tức trống mặt Ôn Thư Du chợt đỏ bừng, sắc đỏ còn lan đến tận khóe mắt, chẳng thể che giấu nổi ánh mắt vừa ngây ngẩn vừa hoảng tim đập dồn dập phát ra những tiếng “Thình thịch” khiến cô nghe rõ mồn lẽ thấy cô vẫn luôn nhìn không chớp mắt, người đàn ông thong thả nhướng Thư Du sực tỉnh lấy lại tinh thần, vô thức lùi về phía sau thêm nửa ấy… anh ấy vừa nói…Mình ôm nhầm người rồi!Tưởng tượng vừa rồi cô còn ôm đối phương làm nũng, Ôn Thư Du xấu hổ đến nỗi hận không thể rẽ đất chui Lãng Dật đứng bên cạnh cũng thấy hơi ghen tị trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được cười, trêu chọc “Thật thất vọng, như vậy mà em cũng nhận nhầm người được?”.“Anh!”. Ôn Thư Du bất mãn nhỏ giọng gục đầu như đà điểu, vội chạy đến bên cạnh Ôn Lãng Dật.“… Vóc dáng và quần áo của hai người đều na ná nhau, còn đứng ở chỗ hẹn, sao lại trách em được”.Giọng điệu chỉ trích đượm ý làm nũng thân mật đối với người nhà của cô tém lại một chút vì sự có mặt của người ngoài.“Được được được, là anh sai”. Ôn Lãng Dật thỏa hiệp vô điều Thư Du hừ nhẹ, không dám ngẩng đầu lên, hai chân đứng nghiêm quy củ tại chỗ, rũ mi chờ nhiệt độ trên khuôn mặt giảm bớt. Thật ra cảm giác vẫn không giống nhau. Cô suy nghĩ miên man, trên thân thể của người vừa rồi thoáng có mùi hương mát lạnh, hình như còn có chút mùi thuốc lá. Khí chất không quá giống với Ôn Lãng Dật, dường như còn chững chạc, càng…Càng trải đời hơn… Ôn Thư Du ngẫm nghĩ mãi mới lựa chọn được từ ra các giác quan của cô phải nhạy bén cảm nhận được khi tiếp xúc với anh, nhưng lúc này mới phát hiện ra thì đã quá thịt ấm áp của người đàn ông dán lên má cô qua lớp áo sơ mi, còn có cánh tay rắn chắc thon dài, vòng eo gầy nhưng rắn rỏi, và cả tấm lưng rộng lớn vững chãi…Sau khi ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì, Ôn Thư Du khó nhịn được cảm thấy xấu hổ.“Nếu cậu đã đón được người rồi thì tôi đi trước đây”. Người nọ Lãng Dật gật đầu “Lần sau lại nói tiếp”.Nghe thế, cô mơ hồ thở nhẹ một tiếng, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ướt đẫm mồ khi quay người đi theo Ôn Lãng Dật, hàng mi của cô vẫn còn run rẩy, do dự mãi vẫn không kìm được ý muốn ngẩng đầu lên nhìn người dĩ người đó đang nhìn đồng hồ, nhưng hình như trực giác mách bảo khiến anh nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của cô, dù ngẩn người giây lát nhưng vẫn kịp cong môi mỉm Thư Du lập tức nghẹt bắt gặp nhìn trộm đúng lúc, cô co rúm người vẫy tay với đối phương, sau đó vội vàng quay người đi theo Ôn Lãng Dật như cái đuôi nhỏ tung xe, Ôn Thư Du cúi đầu thắt dây an toàn, vờ lơ đãng hỏi “Anh, người vừa rồi là ai thế?”.“Một người bạn mà em chưa từng gặp”.“Có mấy người bạn của anh mà em từng gặp nào?”. Cô bĩu môi, ngón tay vô thức kéo giãn dây an toàn “Trong hai người thì ai nhiều tuổi hơn?”.“Hỏi cái này làm gì”. Ôn Lãng Dật bật cười, nhưng vẫn trả lời “Lúc anh mới vào đại học thì anh ấy đã tốt nghiệp rồi, em nói xem…”.Thì ra là lớn hơn nhiều tuổi như vậy…Cô còn muốn hỏi tiếp, nhưng điện thoại di động bỗng nhiên đổ Lãng Dật không vội khởi động xe, anh đặt một ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cô đừng lên biết người ở đầu dây bên kia nói gì, Ôn Lãng Dật trả lời “Vừa rồi đúng là quên nhắc đến chuyện này”.Vốn dĩ Ôn Thư Du chẳng thèm quan tâm đến cuộc gọi này, nhưng giờ lại không kiềm chế được tò mò vểnh lỗ tai lên nghe, nhưng nào có nghe lỏm được Ôn Lãng Dật cũng nhanh chóng cúp điện trộm liếc di động một cái “Ai gọi thế ạ?”.Ôn Lãng Dật cười nhẹ, đáp “Chính là người ban nãy em nhận nhầm”.“A…a…a không cho anh nói nữa!”. Ôn Thư Du lắc đầu lia lịa, trưng ra một bộ dáng tức tối không thèm để ý đến anh trai mình.“Được rồi”. Ôn Lãng Dật nhịn cười, đưa tay xoa đỉnh đầu cô “Anh không nói nữa”.Chiếc xe khởi động lăn bánh hòa vào dòng xe tấp nập, những hàng cây bên đường xẹt nhanh qua cửa Thư Du ôm vẻ mặt bất mãn, sửa sang lại đầu tóc rối tung vì hành động vừa rồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa mãi nhìn mãi, nhìn đến mức cô ngẩn ngơ tính toán người nọ lớn hơn cô những mười tuổi…Sự chênh lệch giữa hai mươi sáu và mười sáu tuổi vốn dĩ đã như cái hố sâu thẳm, huống chi khoảng cách này không chỉ là một con số. Một người đàn ông hai mươi sáu tuổi có lẽ đã lăn lộn thương trường nhiều năm, họ và những học sinh còn trên ghế phổ thông không cùng một thế chênh lệch đó vừa hấp dẫn cũng vừa khiến người ta sợ đầu cô bỗng dưng lại xuất hiện khuôn mặt ẩn chứa ý cười của người nọ, còn cả dáng vẻ ung dung thản nhiên khó ai có cảm thấy có gì đó rất xấu tiếng “bạn nhỏ” kia dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai cô. Ôn Thư Du phí công nhọc sức để hạ nhiệt trên khuôn mặt nhưng lúc này tình trạng lại về như cũ, nhịp tim đập nhanh đến mức chân tay muốn rụng rời.“Còn giận hả?”.Cô hốt hoảng, bình tĩnh vớ đại một câu hằm hừ “Em còn lâu mới nhỏ nhen như vậy”.Ôn Lãng Dật cười hỏi “Phim có hay không?”.Cô ngây ngẩn gật đầu đáp “Cũng tạm”.Thật ra cô muốn hỏi người kia tên là gì, nhưng anh cả thông minh như vậy, chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn thôi đó, Ôn Thư Du nằm mơ cô vẫn ôm nhầm người như ban ngày, nhưng lần này cô chưa kịp buông tay thì người nọ đã nắm lấy cổ tay cô, cười hỏi “Em cố ý phải không?”.Bàn tay ấy thon dài, nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, khí thế lấn át hoàn toàn vây cô trong mơ đến đây thì đứt đoạn, hoặc cô không nhớ rõ đoạn hôm sau, Ôn Thư Du thẹn thùng vùi đầu vào gối vì giấc mơ lại nằm mơ giấc mơ kỳ lại như vậy chứ! Nhưng đồng thời cô cũng rất tò mò, rốt cuộc cô đã trả lời như thế nào trong giấc mơ ấy?Chuyện này khiến cô ngẩn ngơ cả buổi học ngày hôm mấy chốc lại đến cuối giờ trưa, Ôn Thư Du ngồi xích đu trong vườn, nhìn chằm chằm lùm cây trước mặt đến phát nhiên có một bóng người thập thò bên cạnh. Cô quay đầu lại, phát hiện là anh trai Ôn Trị Nhĩ.“Anh hai!”. Cô nhảy tót khỏi xích đu xuống đất “Anh làm gì thế?”.“Làm em sợ hết hồn, sao anh ở đó mà không lên tiếng?”.Ôn Trị Nhĩ ngơ ra một chút, quay đầu dừng lại bước chân, cố ý vỗ ngực giả vờ còn sợ hãi nhưng dáng vẻ lại cù bất cù bơ như chẳng quan tâm chuyện gì.“Không làm gì trái lương tâm thì sao phải sợ?” Ôn Thư Du chạy đến, làn váy tung bay trong gió “Lại muốn chuồn ra ngoài đi quẩy phải không?”.“Bậy nào, chỉ rủ mấy đứa bạn đến Sơn Môn tụ tập tí thôi”.Dinh thự Sơn Môn?Ôn Thư Du vừa nghe thấy, hai mắt sáng rực, lập tức ôm cánh tay Ôn Trị Nhĩ đưa đẩy “Anh hai…”.Âm cuối kéo dài không giấu ý làm nũng ngọt ngào, lỗ tai Ôn Trị Nhĩ cũng muốn nhũn thành vũng nước. Hỏng rồi, thừa dịp ý chí còn kiên định, anh nhất quyết phải từ chối nhóc con này mới được “Không được, Ôn Lãng Dật mà biết chắc chắn sẽ không tha cho anh”.“Anh không nói em không nói thì anh ấy biết đằng trời”. Ôn Thư Du chắp tay trước ngực tỏ vẻ đáng thương. “Em chỉ tò mò muốn đi xem sao thôi mà, ở nhà một mình chán lắm”.Ôn Trị Nhĩ hơi dao động, ánh mắt bắt đầu trốn tránh cô.“Anh hai…”.Ý chí kiên định lập tức đổ sụp không còn tung tích, Ôn Trị Nhĩ nghiến răng nghiến lợi véo má cô gái nhỏ nhưng lại không nỡ dùng sức.“Cả nhà chẳng có ai trị nổi em”.Bất kể là làm nũng hay vẻ đáng yêu ngọt ngào tùy hứng như bây giờ, cả nhà họ Ôn đều bị cô thu thập không còn manh Thư Du biết rõ anh hai đã đồng ý, lập tức vỗ tay hoan hô, chớp mắt đã quay người lên lầu thay quần anh em nhanh chóng lái xe đến dinh thự Sơn Môn. Xe dừng lại ở cửa, nhân viên phục vụ đến giúp đậu thường dinh thự Sơn Môn chỉ tiếp đón những nhóm theo quy định riêng của dinh thự, chỉ những người đủ điều kiện hoặc có người giới thiệu mới được đi vào. Bên trong có đủ các trò giải trí tiêu khiển nhưng lại làm mới rất nhiều so với những nơi tương Thư Du cũng như những cô gái khác cùng độ tuổi rất yêu cái đẹp, bố mẹ và các anh trai lại mua cho cô vô số quần áo như trang điểm cho búp bê Tây dương, khiến cô phải có phòng riêng để phân biệt số váy áo đó với quần áo đi nay cô chọn đại một chiếc váy mới mua, tay dài thắt eo, vẫn trong sáng giản dị mang hơi thở học viên phục vụ dẫn bọn họ lên tầng hai, sau đó cung kính đẩy cánh cửa phía cuối hành thanh bên trong nhất thời im bặt, một đám người nhìn về bên này đều ngẩn tò nữ đứng ngoài cửa có gương mặt trắng nõn tinh xảo, vòng eo và tứ chi cân đối, đôi mắt biết nói tròn xoe như mèo con khi cười sẽ khẽ cong lên cực kỳ sống động.“Ôn Trị Nhĩ, đây là?”.“Đây là em gái yêu quý của tôi đấy, hôm nay đưa đến cho các cậu mở mang tầm mắt”. Ôn Trị Nhĩ vô cùng đắc ý, anh muốn khoe khoang người em gái này lâu lắm rồi nhưng vẫn không có cơ hội thích đám người lập tức hò hét, có người thì ghen tị mình không có em gái, có người chỉ đơn giản không quen nhìn dáng vẻ gợi đòn của Ôn Trị nhiên, phòng chơi bi-a bên cạnh truyền đến tiếng bóng và gậy vào Thư Du đưa mắt nhìn sang, bất thình lình nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô đột nhiên trợn tròn mắt, sững người tại nọ vừa đánh một cú, sau đó chậm rãi thẳng người dậy, tay cầm gậy bi-a chống trên mép người gọi “Lương thiếu!”.Trực giác mách bảo Ôn Thư Du Lương thiếu’ chính là đang gọi người đó. Sau khi bình tĩnh lại, cô xoay người muốn giấu mình đi theo bản năng, nhưng cuối cùng vẫn chậm một nọ vốn dĩ đang khẽ cười thì thầm với người bên cạnh, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn sang bên mắt giao nhau, anh nhìn thấy cô.
Editor Rubybu/ Beta MạcÔn Thư Du sững sờ, nhanh chóng quay mặt đi cắn môi cố nhịn không bật cười.… Không xong, cô sắp không nhịn được rồi…Khuôn mặt Lương Yến Tân u ám nhìn sang bên cạnh, cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm xuống đất vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cơ thể lại khẽ run lên vì không nhịn được gái nhỏ chắc muốn ăn đòn. Anh nghiến chặt răng, lạnh lùng liếc nhìn thanh niên người Anh trước mặt một lần mỉm cười cứng đờ, lúng túng chỉ biết cười gượng “Ôn, tôi có nói gì sai không?”.“Đại khái, đại khái là vậy”. Ôn Thư Du nhẹ nhàng thở ra “Ừm… thật ra không phải là shu shu’ mà là ge ge’”.“Vậy shu shu’ nghĩa là gì?”.“Đó là chú. Quả thực xưng hô trong tiếng trung rất nhiều và khó nhớ”.“Ah! Đúng đúng đúng! Là ge ge’ mới đúng, tại tôi nhớ quá cẩu thả”.Lương Yến Tân nghe từ “chú” cả tiếng Trung và tiếng Anh liên tục văng vẳng bên tai, thái dương đột nhiên giật loạn.“Tôi xin lỗi! Là tôi nhớ sai rồi!”. Vẻ mặt Gavin rất áy náy “Anh Ôn, xin lỗi. Tôi không có ý xúc phạm anh, chỉ là trình độ tiếng Trung hiện tại của tôi còn quá kém, về sau nếu không chắc chắn 100% thì tôi nhất định sẽ không nói tiếng Trung nữa”.Ôn Thư Du nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lương Yến Tân, nhân lúc anh chưa nói gì khó nghe vội vàng hòa giải “Cậu cũng không phải cố ý gọi sai, anh ấy sẽ không để ý đâu”.“Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, Ôn”. Chàng thanh niên lấy hết dũng khí mời “Ngày mai mọi người sẽ tụ tập ở nhà tôi xem phim, cậu có đến không?”.Ôn Thư Du đang định từ chối, nhưng cô lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở miệng “Không cần, tôi e là cô ấy không có thời gian”.Giọng nói của anh trầm và từ tốn. Anh phát âm theo giọng Anh, có cảm giác kiềm chế và thêm chút ngạo dù giọng nói và âm điệu khá dễ chịu, nhưng ý nghĩa lời nói thì quả thật rất thô lỗ. Ôn Thư Du vội vàng nói chữa ngượng “Tôi phải ở cùng người nhà, cho nên… xin lỗi nhé”.Gavin hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ lại Ôn hầu như cũng không tham gia những buổi họp mặt riêng tư không quen biết và ít người như vậy, nên anh ta cũng nhanh chóng cảm thấy thoải ta miễn cưỡng chào tạm biệt, sau đó đẩy xe rời mặt Lương Yến Tân không chút biểu cảm nhìn chằm chằm người thanh niên đang rời đi, giật giật khóe môi, xoay người lạnh nhạt nói “Không để ý? Ai nói anh không để ý?”.Ôn Thư Du kiên trì xoay chuyển tình hình “Cậu ấy cũng đâu có cố ý, chỉ là có ý tốt muốn chào hỏi anh thôi mà”.“Có ý tốt? Còn nói anh nhìn lớn tuổi hơn em lại còn trùng hợp gọi nhầm xưng hô như vậy”. Anh đút một tay vào túi quần, cố gắng kìm nén, nhếch mép nhìn cô nhưng không cười “Còn muốn hẹn em đi xem phim”.“Cậu ấy hẹn nhưng em cũng đâu có đồng ý”. Cô biết Gavin có chút tình cảm với mình nên cô vẫn luôn lịch sự giữ một khoảng cách nhất định “Về phần tuổi tác… anh vốn dĩ lớn hơn em 10 tuổi còn gì”.Ánh mắt Lương Yến Tân chợt ngưng óc đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang, hơn nữa là một lại cảm giác trước nay anh chưa từng có – Trong thời gian ngắn như vậy, anh đã nhìn thấy hết người này đến người khác tiếp cận cô, nếu anh không có ở đây thì sao?Tần Hủ, Hạ Trạm, còn có tên Gavin không thể hiểu được cạnh cô sẽ xuất hiện những người bằng tuổi cô, hơn nữa chỉ nhiều lên chứ không ít đi. Mà hiện tại cuộc sống và suy nghĩ của họ xem ra cũng khác nhau rất nhiều. Cô đang ở độ tuổi tươi sáng rực rỡ vậy, biết đâu có khả năng cô cảm thấy bạn bè cùng trang lứa thú vị có thể cảm thấy cô đối với anh cũng có tình cảm thậm chí là thích anh, nhưng giờ anh đột nhiên không biết cô thích anh đến mức nào, và liệu đó có phải sự say mê nhất thời hay cảm giác “tự hoài nghi” này rất ít khi xuất hiện trong cuộc sống của anh, nhưng hiện tại lại xuất hiện rõ ràng đến vậy không khỏi càng khiến anh có chút nôn Yến Tân rũ mắt xuống, tự nhiên thu lại cảm xúc trong đáy mắt. Khi ngước mắt lên lần nữa, dường như mọi thứ đã trở lại bình thường.“Mười tuổi thì làm sao”. Anh đặt tay ở bên hông cô “Là ai trước kia ngoan ngoãn gọi anh là “Anh” hả?”.“Ờm, khi đó là do em còn nhỏ”.“Đừng trốn”. Anh dùng tay kéo cằm cô trở lại để cô nhìn mình “Gọi “Anh ơi” đi anh sẽ thả em ra”.Ôn Thư Du đỏ mặt, không nói nên giờ gọi “Anh”, cảm giác ý tứ trong xưng hô này đã thay đổi hoàn hoàn toàn không có ý tốt.“Không gọi hửm?”.“Sau này em sẽ không gọi anh là chú nữa”. Ôn Thư Du đành phải thay đổi suy nghĩ, ánh mắt chân thành cam Yến Tân nói đầy ẩn ý “Không cần, gọi “Chú” đôi khi cũng không tệ lắm”.Cô không hiểu “Khi nào?”.“Trước tiên cứ gọi “Anh” đi”. Anh cười như không cười “Những thứ khác sau này sẽ từ từ nói cho em biết”.Ánh mắt Ôn Thư Du né tránh, môi mọng mở ra rồi khép lại, tầm mắt chỉ dám đặt ở cổ áo sơ mi của anh, không hề dám ngẩng nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói ra hai chữ “… Anh ơi”.Yết hầu của Lương Yến Tân khẽ giật, ánh mắt căng thẳng, khuôn mặt biểu hiện một nụ cười hờ hững “Nói to một chút”.“Anh ơi!”. Cô trừng mắt nhìn biết xấu hổ! Còn bắt cô gọi đi gọi đã cảm thấy tốt hơn, thu lại ngón tay đang nắm cằm cô chuyển sang xoa má cô, cuối cùng xoa đầu cô “Ngoan”.Ôn Thư Du hừ nhẹ một tiếng, lúng túng đẩy tay anh ra rồi đi đến bên kia tủ giác ngón tay của người đàn ông chạm vào dường như vẫn còn lưu lại trên da thịt ở cằm và má cô, hơi ấm mang chút ngứa ngày khiến tim cô đập nhanh cùng xe hàng cũng được chất đầy ắp. Lúc Ôn Thư Du mở ví ra thanh toán, ngẩng đầu lên đã thấy Lương Yến Tân mở ví rút thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên thu thẻ xong, anh cúi đầu ký tên, sau đó ngẩng đầu nhìn lại.“Muốn thanh toán hả?”. Anh lắc lắc ví tiền, nói đầy ẩn ý “Chờ sau này cầm ví tiền của anh đi rồi nói”.Ôn Thư Du hiểu ý anh, nhưng vẫn mở to mắt làm bộ như không khi thanh toán xong, tài xế đã đợi sẵn bên ngoài lối ra của siêu thị. Anh im lặng đến đón lấy túi đồ xách ra xe trước, còn Ôn Thư Du đi vệ vệ sinh của trung tâm mua sắm được ngăn cách với bên ngoài bằng một lối đi yên tĩnh, lối đi có hai góc cua, hai bên có lối đi của nhân viên, cầu thang thoát hiểm và lối vào phòng chứa dụng cụ vệ hiếm khi đến đây, bởi vậy suýt nữa cô đã rẽ sai hướng sau khi rời khỏi nhà vệ rẽ vào góc cua đầu tiên, một người đàn ông bất ngờ bước ra từ nhà vệ sinh nam, trên người mặc một chiếc áo gió cũ, bộ râu xồm xoàm che hết nửa khuôn Thư Du cũng không chú ý nhiều, vừa bỏ son môi vào túi vừa tiếp tục đi ra ngoài. Tuy nhiên người đàn ông vốn đang đi trước mặt cô lại tụt lại phía sau vài bước vì ngồi xuống buộc dây cau mày, có chút cảnh nhiên, người đàn ông phía sau ngân nga hát, không rõ giai điệu ca từ, âm thanh nghẹn ngào mơ hồ, trong giai điệu đứt quãng còn xen lẫn tiếng cười kỳ âm thanh này đột nhiên truyền đến trong lối đi trống trải, tạo nên tiếng vang rợn Thư Du lập tức kinh hãi, lúc này người phía sau cười hì hì hô một câu “Quý cô”, khiến cô sợ hãi lập tức bước nhanh hơn theo bản năng, vòng qua góc cua đầu cần qua một góc cua nữa là có thể ra phía bước chân phía sau đột nhiên biến mất, tiếng hát cũng vậy, như thể người đàn ông kia đã dừng lại ở góc cua đầu nhiên ngay khi cô đang kinh hãi không biết người đàn ông đó có thể đuổi theo nữa hay không thì tiếng bước chân vội vã đột ngột vang lên sau lưng cô, tiếp theo một bàn tay bỗng dưng nắm lấy cánh tay như một điềm báo trong cơn ác mộng, điều đáng sợ nhất có thể bất ngờ xảy việc đều bất ngờ không kịp đề phòng, Ôn Thư Du sợ hãi hét phía sau kéo cô lại “Em thật xinh đẹp, giống như người vợ đã mất của anh…”.Cô hoảng sợ quay người lại, vừa liều mạng giãy giụa vừa dùng túi xách đập đối phương “Anh buông tôi ra! Thả tôi ra!”.“Em đẹp quá, đã là người lớn rồi”. Người đàn ông nhếch miệng cười hạ lưu và bệnh hoạn “Em có thể cùng anh…”.Hắn vừa nói, vừa ra sức kéo cô vào lối thoát hiểm, cô căn bản không hề có khả năng phản kháng, chống cự lại, bị ép càng ngày càng gần đến cửa cầu thang.“Anh buông tôi ra!”.Một giây sau, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt cô, sau đó là tiếng kêu thảm thiết đau đớn của người đàn ông ép buộc cô. Vì bị đau nên bàn tay đang nắm lấy Ôn Thư Du đột nhiên buông đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô quay lại một tay nắm lấy cổ áo đối phương đập mạnh vào tường, tay còn lại nắm thành nắm đấm đập vào mặt đối phương, phát ra một tiếng “Bụp” trầm tươi chảy ra từ mũi và khóe miệng của người đàn ông râu ria khiến hắn trông rất thảm hại và đáng sợ, hắn đau đớn kêu lên “Buông ra! Dừng tay!”.Người tới coi như không nghe thấy, đốt ngón tay nắm cổ áo hắn trắng bệch, tay kia lại hung hăng giáng xuống nắm đấm thứ hai, thứ ba vào bụng mặt lạnh băng, mặt mày hung Thư Du sợ đến mức ngây dại, cho đến khi người đàn ông đi theo cô lại một lần nữa kêu thảm thiết cô mới đột ngột bừng tỉnh, vội vàng bước tới giữ chặt anh “Đừng đánh nữa! Nếu đánh nữa, sẽ xảy ra chuyện đó!”.Tay cô vừa chạm vào cánh tay Lương Yến Tân, mới phát hiện cơ bắp của anh đều căng cứng, ẩn chứa một sức mạnh dữ dội mà nóng bàn tay cô cuống quýt che mu bàn tay anh “Đừng đánh nữa! Em, em không sao!”.Lương Yến Tân lạnh lùng nhìn người đàn ông đang rên rỉ đau đớn, quai hàm căng chặt vì nghiến bàn tay đột nhiên có cảm giác mềm mại mang theo chút lạnh lẽo, hô hấp của anh chậm lại. Sau khi cố hết sức kiềm chế, bàn tay suýt chút nữa đập vào mặt đối phương cũng miễn cưỡng dừng lại.“Đừng đánh nữa”. Ôn Thư Du chỉ biết lặp lại mấy câu ngắn khô khan này “Sẽ xảy ra chuyện đó…”.Lương Yến Tân chán ghét liếc nhìn khuôn mặt bê bết máu của hắn, cuối cùng dồn sức, nắm chặt cổ áo đẩy hắn xuống đất, ánh mắt lạnh lùng trịch xế thong dong đến muộn vượt qua mấy người đang vây xem tiến lên, động tác nhanh chóng chuẩn xác lật người đàn ông đang lầy lội trên mặt đất, sau đó bắt chéo hai tay của đối phương ra sau lưng, đè hắn xuống đất, tay kia lấy điện thoại di động ra báo cảnh Yến Tân nhắm mắt lại đè nén lửa giận, xoay người cúi đầu nhẹ giọng hỏi “Em có bị thương ở đâu không?”.Ôn Thư Du ngây người nhìn anh, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu “Không có…”.Vẻ mặt của người đàn ông trông có vẻ như không có chuyện gì nhưng cô có thể nhìn rõ dấu vết nỗ lực che giấu của anh dưới vẻ ngoài bình tĩnh mắt anh vẫn còn nét tức giận và nóng nảy, độ cong của khóe môi vẫn rất cứng giây sau, anh đưa tay ôm cô vào lòng, cánh tay siết chặt, động tác cứng đờ, dường như là sợ còn chưa thoát ra khỏi trạng thái vừa rồi, sợ làm cô tay anh nhẹ nhàng đặt lên sau gáy cô, mang theo ý tứ ngầm trấn an, động viên.“Đừng sợ”. Anh nhẹ nhàng Thư Du hoảng hốt tựa vào ngực anh, lúc này mới nhận ra mình đang khóc. Nước mắt vô thức trào ra thành những vệt nước lạnh lăn dài trên má. Cho đến khi cọ vào lớp vải áo trên ngực anh, hai má cô mới cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo lẽ là do vừa rồi bị hoảng sợ, sau đó đột nhiên nhìn thấy anh tới…Cô ngây người suy nghĩ, chớp mắt những hình ảnh vừa rồi lại xuất hiện không hề báo trước. Người đàn ông nhếch nhác, tiếng những bước chân theo sát, tiếng hát và tiếng cười kỳ quái, cùng những lời nói kinh tởm…Cả người Ôn Thư Du vô thức run rẩy, bỗng dưng ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, vùi đầu vào ngực may, vẫn may…Vẫn may vì anh đã đến, vẫn may vì có anh ở đây…Hốc mắt cô nhanh chóng nóng tác của Lương Yến Tân hơi dừng lại, tay anh lại ôm chặt cô hơn, an ủi “Đừng sợ”.Đáp lại là tiếng nức nở nhẹ trong lòng anh.……Người đàn ông nhanh chóng bị cảnh sát đưa về đồn. Sau khi điều tra, người ta phát hiện ra hắn không phải lần đầu phạm tội, trước đó hắn đã làm chuyện tương tự ở khu vực gần đuôi, cố tình tạo ra những tiếng động lạ hoặc làm những hành động kỳ lạ để đe dọa, sau đó tấn công những phụ nữ độc khi đến đồn cảnh sát, Ôn Thư Du đã trả lời một số câu hỏi theo quy trình, cô không biết Lương Yến Tân đã làm hay nói gì sau cũng tạm thời không muốn mắt Lương Yến Tân nặng trĩu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bên đang khoác áo anh, nhắm mắt co ro bên cạnh như đã anh biết cô không anh muốn định hỏi cô đêm nay có muốn ở lại nhà anh ở Anh hay không, nhưng xét thấy cô đang sợ hãi, nếu chuyển sang một môi trường xa lạ có thể sẽ phản tác dụng, nên anh đành dập tắt ý chạy đến phía dưới căn hộ, Lương Yến Tân không để tài xế làm, tự mình vòng sang phía bên kia xe mở cửa. Trước khi mở, anh liếc nhìn người tài xế đã xuống xe “Để xe lại, lát nữa anh có thể đi”.“Lương thiếu, anh không về nhà nghỉ ngơi sao?”. Người tài xế ngạc nhiên hơi nhíu mày, thản nhiên nói “Đêm nay tôi sẽ ở lại trông cô ấy”.Trông một đêm? Trong lòng tài xế biết rõ ý của anh để xe ở lại là không có ý ở lại trong căn hộ, chẳng lẽ là muốn ngồi trong xe cả đêm?Nhưng người tài xế chưa kịp hỏi lại thì anh đã mở cửa xe rồi cúi Yến Tân vừa cúi xuống định ôm cô lên, thì thấy người mặc áo gió đã mở mắt. Đôi mắt tinh tường, lúc này đang nhìn anh.“Để anh ôm em lên nhé?”. Anh thì lắc đầu, mím môi cụp mắt xuống “Em không bị thương, em có thể tự đi được”.Thân hình anh hơi dừng lại, cuối cùng lùi về sau hai bước, che đỉnh đầu để cho cô xuống lầu, Ôn Thư Du đi tới trước cửa lấy chìa khóa, cúi đầu chăm chú mở Yến Tân đứng bên cạnh nhìn cô. Trong tầm mắt anh là mi mắt cô rũ xuống cùng đôi môi hơi mím lại, thân hình bị áo gió của anh bao bọc rõ ràng mảnh mai nhưng lại tự đứng lên như một cành cửa mở ra, hai người lần lượt đi vào, anh đứng sau lưng nhìn cô cúi đầu cất chìa khóa và túi xách, thay giày và cởi áo khoác.“Em muốn làm gì?”. Anh bỗng nhiên hỏi “Đi tắm rửa rồi ngủ một giấc chứ?”.Anh thà để cô tiếp tục khóc, sợ hãi trong vòng tay anh như cô đã từng vài giờ trước, hoặc tự nói với bản thân rằng cô đã sợ hãi như thế nào vào thời điểm đến đây, trái tim của Lương Yến Tân như bị bóp chặt không nên để cô đi bộ một mình qua một lối đi dài như cô vẫn không chịu thể hiện mặt yếu đuối của mình khi đối diện với anh, có lẽ nguyên nhân là vẫn chưa đủ tin thở của anh dường như đột ngột bị tắc nghẽn, anh đành phải nhắm mắt, im lặng bình tĩnh.“Hình như em hơi buồn ngủ”. Ôn Thư Du kéo ống tay áo “Có lẽ em muốn ngủ một giấc. Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi… chẳng phải anh nói mấy ngày nay vẫn chưa nghỉ ngơi tử tế mà”.Cả người cô cạn kiệt không có tinh thần, một phần là bởi vì cô sợ hãi, một phần cũng là bởi vì… cô nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của mình trong lòng anh, vẫn luôn cảm thấy không được tự đầu tiên vòng tay của anh khiến cho cô có cảm giác khác ngoài cảm giác tim đập giác an toàn. Khi nghĩ đến từ này, đáy lòng cô nhen nhóm sự lưu luyến muốn dựa vào. Điều này càng khiến cô thêm phần bối Yến Tân nhìn cô “Anh sẽ ở lại với em”.“Không cần đâu, căn hộ rất an toàn”. Cô ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn anh nhưng lại nhanh chóng cụp mắt xuống “Em sẽ không tùy tiện mở cửa cho người khác, hơn nữa em sẽ đi ngủ ngay”.Một lúc lâu sau, cuối cùng anh khẽ gật đầu “Vậy được”.…Cánh cửa nhẹ nhàng khép Thư Du còn nắm chặt tay nắm cửa, bởi vì cách cửa rất gần, cho nên cô gần như có thể nghe được tiếng bước chân của người đàn ông đang rời buồn bã chậm rãi quay người, lê chân đi vài bước về phòng vừa xoay người đi vài bước, căn hộ rộng rãi quen thuộc bỗng chốc biến thành một không gian trống trải và yên tĩnh đến đáng đứng một mình trong phòng khách, xung quanh yên tĩnh trống trải như có thể tạo nên tiếng phòng bếp đóng chặt khiến cô không dám nhìn thêm nữa, tai cô dường như có thể lọt vào được những tiếng động rất như cảm giác trước kia xem phim ma ở nhà một mình… Nhưng còn đáng sợ hơn, vì chuyện khiến cô sợ hãi đã xảy ra cách đây vài có gì phải sợ. Ôn Thư Du hít một hơi thật sâu, yên lặng tự an ủi bản thân, từ từ đi về phòng ngủ lấy quần áo mặc ở nhà, sau đó đi vào phòng cửa lại, cô mở vòi hoa sen đợi nước chảy tí tách rơi xuống mặt đất, rèm cùng cửa phòng tắm tạo thành một lớp ngăn cách âm thanh với bên đi sự chú ý và nhận thức về các không gian khác trong nhà làm cho cô cảm thấy hơi bất định cởi váy, Ôn Thư Du đột nhiên nghe thấy có tiếng động ngoài cửa… hình như là tiếng thứ gì đó đột nhiên bị giật trong phòng khách căn bản không có người, làm sao có thể?… Có phải là Lương Yến Tân không? Cô đoán lung tung, nhưng nhanh chóng bác bỏ. Bởi vì anh không có chìa khóa căn cô cứng đờ, cô nín thở một lúc rồi mở khóa cửa chạy ra phòng khách. Nhưng phòng khách không có ai, cửa phòng bếp vẫn đóng, dường như không có gì thay phải là do cô quá mức sợ hãi mà nghe nhầm chứ? Cửa đóng rất chặt, không ai có thể lẻn vào có thể là cái gì đó để không ngay ngắn vừa mới rơi Thư Du sững sờ quay đầu lại, sống mũi cay cay không giải thích được. Cô cũng không biết vì sao, nhưng hiện giờ cô rất muốn hấp tấp bước nhanh đến trước cửa, nhưng chợt dừng lại khi bàn tay đã đặt lên nắm anh đã đi rồi, cũng đã lâu vậy, nhất định đã lái xe rời đi ảo não dựa vào cửa với ánh mắt buồn bã lẫn hối hận. Sớm biết vậy sẽ không để anh đi… cứ nói mình sợ hãi nên muốn anh ở lại thì sao chứ?Đến chết vẫn sĩ Thư Du sụt sịt, ngón tay gảy tay nắm cửa, thoáng chốc nước mắt đã lưng là… cứ thử ngó một cái xem sao? Biết đâu?Nghĩ vậy, cô lập tức đứng thẳng dậy mở khóa “Cạch” một tiếng, khe cửa dần dần mở rộng, nhưng chỉ lộ ra hành lang trống Thư Du giữ chặt tay nắm cửa, cắn nhiên, anh đã đi rồi…Ngay khi ý nghĩ ấy nảy ra tong đầu, một cánh tay đột nhiên nắm lấy cánh cửa rồi mở ra. Một người đàn ông cầm áo khoác trên tay xuất hiện trong tầm mắt vẫn như lúc rời khỏi căn hộ của cô, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, chiếc áo gió tùy tiện vắt trên ra có lẽ anh vẫn chưa đi mà canh cửa suốt nãy đàn ông ngẩn người nhìn cô, sắc mặt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cau mày nhìn cô chằm chằm “Sao em lại khóc?”.Có sự căng thẳng và lo lắng trong giọng nói của anh, nhưng âm điệu lại nhẹ nhàng và bình tĩnh lạ thậm chí còn không Thư Du đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cảm xúc kinh hãi vừa rồi cũng biến không kìm được, nước mắt lại chực trào, đành phải nhanh chóng chớp mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, lúng túng mở miệng “Anh… đừng đi được không?”.
Please enable cookies. Error 1016 Ray ID 7d5d6da07c9e009b • 2023-06-11 225306 UTC What happened? You've requested a page on a website that is on the Cloudflare network. Cloudflare is currently unable to resolve your requested domain What can I do? If you are a visitor of this websitePlease try again in a few you are the owner of this websiteCheck your DNS settings. If you are using a CNAME origin record, make sure it is valid and resolvable. Additional troubleshooting information here. Was this page helpful? Thank you for your feedback! Cloudflare Ray ID 7d5d6da07c9e009b • Your IP • Performance & security by Cloudflare
em chỉ mình anh nuông chiều