dạy dỗ thành ái
Đây là câu nói diva Mỹ Linh sợ nhất khi dạy com. Vũ Thắng. 10/08/2022 15:27 (GMT+7) 0:00 / 0:00. 0:00. Nam miền Bắc. GD&TĐ - Cả ba người con của diva Mỹ Linh đều đã trưởng thành và ít nhiều gặt hái được thành công nhất định. Nhưng nữ ca sĩ từng chia sẻ: Tôi sợ nhất câu nói
Người xưa có câu: "Phí của trời, mười đời chẳng có". Ý nói là không nên phung phí, không biết tiết kiệm thì không thể giàu có được. Tiết kiệm là một trong những bài học đạo đức cơ bản nhất giúp trẻ hình thành nhân cách tốt. Việc dạy con tiết kiệm từ nhỏ sẽ
Từ đó, tôi luôn mong ước có một cơ sở nào đó tiếp nhận trẻ em bị khuyết tật, chăm sóc các em kỹ càng hơn, dạy dỗ các em những điều đơn giản hơn bình thường", bà Đỗ Thúy Nga chia sẻ. Năm 2002, sau khi về hưu, bà Đỗ Thúy Nga đã biến ước mơ thành hiện thực.
Vay Tiền Online Cấp Tốc 24 24. Giấc ngủ của Quý Thần rất ổn định, đến giờ sẽ tự động tỉnh. Nhìn sang thấy cô vẫn chưa tỉnh, anh cũng không gọi cô dậy mà chỉ đưa tay xuống sờ ƈôи ŧɦịŧ giả bị tiểu huyệt ngậm chặt, không có vết nước bị chảy xuống. Quý Thần hài lòng nở nụ cười rồi xoay người rời khỏi ŧɦịŧ giả nhẹ nhàng động đậy trong tiểu huyệt của cô, cô ưm một tiếng rồi chậm rãi mở mắt. Đôi mắt đang nhập nhèm chưa tỉnh nhìn thấy Quý Thần đang đứng bên mép giường thì lập tức tỉnh táo trở lại, cô ngồi thẳng dậy, đôi tay nắm chặt chăn, lặng lẽ che lại cơ thể lõα ɭồ của Thần thu hết những động tác nhỏ của cô vào mắt, sắc mặt dần trở nên u ám, anh đưa tay nâng cằm cô lên, “Sợ tôi?” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vội vàng lắc đầu như trống bỏi. “Nhìn vào mắt tôi.” Cô nhìn vào mắt anh một lần nữa, do sợ hãi mà nước mắt bắt đầu rơi xuống, sắc mặt Quý Thần lại u ám thêm vài phần, anh đưa tay xuống chạm vào hoa huyệt, “Nơi nên chảy nước là chỗ này mới đúng, tôi không thích nhìn thấy cô khóc, thu nước mắt lại cho tôi.” Cô nghe xong thì cố gắng kìm nước mắt nhưng cơ thể lại không nhịn được mà run Thần rửa mặt xong rồi đứng ở cửa phòng tắm, nhìn cô gái đang ngồi trên giường, “Xuống giường, lại đây.” Cô không tình nguyện mà xốc chăn lên rồi bước xuống giường, hôm qua quá mức kịch liệt nên khi chân vừa chạm đất cô suýt nữa đã ngã xuống. Quý Thần lạnh nhạt nhìn cô, cô không có cách nào khác đành phải vịn tường run chân đi qua. Vừa đến cửa phòng tắm thì đã bị Quý Thần ôm lấy rồi đặt lên đối diện gương.“Tự mở chân ra rồi đưa tay ôm lấy.” Quý Thần nói với giọng điệu không chút cảm tình, cô sợ hãi nắm cánh tay anh, nức nở ra tiếng, “Có thể đừng làm vậy được không?”“Không muốn? Từ khi đến chỗ này, cô nên biết rằng cô không có quyền nói chữ “không”, tôi không muốn nghe bất cứ câu từ chối nào từ miệng cô cả. Tôi cho cô ba giây, cô không tự làm thì tôi sẽ làm thay cô.” Cô hơi do dự, “Ba giây đã hết, tôi cũng đã cho cô cơ hội rồi.” Âm thanh giống như ác ma vang lên bên tai cô, Quý Thần không nương tay tách hai chân cô ra.“Đừng mà… Đau quá… Nhẹ một chút… Đau” Cô khụt khịt nhưng người đàn ông này lại không nhượng bộ nữa. Anh ép cô đối diện với gương rồi lại thấy cô không chịu mở mắt, lòng Quý Thần nổi lên ngọn lửa tà ác, “Tôi cho cô một cơ hội nữa, mở to mắt ra rồi nhìn vào gương.”Cô mở to mắt ra, trong gương là hình ảnh một cô gái lõα ɭồ bị người đàn ông mặc tây trang vây trong ngực, giữa hai chân là những tua rua màu đỏ rực, lòng cô dần dâng lên cảm giác xấu hổ không thôi. Người đàn ông giễu cợt cong cong môi, đưa tay vuốt vuốt mấy cái tua rua rồi nắm kéo ra ngoài một chút, sau đó bắt đầu cầm lấy ƈôи ŧɦịŧ giả ra ra vào vào, xoay tròn đưa đẩy. Cô gái ngồi trước gương lại không phối hợp mà chỉ biết giãy giụa đã thành công chọc giận người đàn ông Thần dừng lại động tác trong tay, cởi cà vạt ra rồi dùng nó trói hai tay cô ra sau lưng, sau đó lại lôi ƈôи ŧɦịŧ giả ra chỉ chừa lại một nửa. Anh đặt cô dựa vào tường bên bồn rửa tay rồi vỗ vỗ bụng nhỏ của cô, đè lại sự tức giận rồi nói, “Kẹp chặt cho tôi, nếu nó rơi ra thì cô sẽ biết hậu quả.” Dứt lời anh xoay người đi ra luống cuống ngồi dựa vào tường, trên mặt là nước mắt giàn giụa. Khi nào mới có thể thoát khỏi đây, khi nào mới có thể thoát khỏi sự tra tấn vô tận này, cô không biết cũng không dám biết. Cảm thấy ƈôи ŧɦịŧ giả có xu hướng trượt ra ngoài, cô vội kẹp chặt tiểu huyệt, cô sợ rằng nếu nó rơi ra thì sẽ có vô số trừng phạt đang chờ đợi đàn ông đã quay lại, trong tay cầm cầm một ít đồ vật mà cô chưa từng thấy qua, cô biết những thứ này chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì nhưng cô không dám Thần kéo cô lại rồi cột dụng cụ tách chân lên đùi cô, “Đây đều là những thứ mà mẹ kế cô đưa cho tôi khi cô bán cô đến đây. Tôi sẽ không phụ lòng hảo tâm của bà ấy.” Quý Thần ngậm vành tai cô rồi nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ, “Không ngoan thì tôi sẽ chậm rãi khiến em ngoan.” Cô mở to mắt “Đừng như vậy… Đừng làm vậy. Tôi ngoan, tôi sẽ ngoan mà.”“Suỵt, cô quên tôi nói gì rồi sao? Cô nói từ chối thêm một lần thì tôi sẽ làm cô thêm một lần.” Cơ thể cô run rẩy không ngừng, không dám nói gì nữa. Quý Thần khen ngợi sờ sờ cằm cô, “Ban đầu cứ ngoan như vậy không phải tốt sao, cho cô thêm giáo huấn thì cô mới có thể nhớ kỹ mãi mãi.” Dứt lời anh cầm tua rua lên, bắt đầu ma sát hoa huyệt của gần lêи đỉиɦ, cô vô thức muốn khép chân nhưng bị dụng cụ tách chân chặn lại, kɦoáı ƈảʍ không ngừng chồng chất, lúc lêи đỉиɦ Quý Thần nhanh chóng rút ƈôи ŧɦịŧ giả ra, lượng dịch thể của ngày hôm qua và nước tinh lập tức phun lên gương, khóe mắt cô cũng tràn ra nước mắt sinh lý vì sự sảng khoái căng tràn.“Chỉ mới vậy mà đã chảy nước rồi, tiểu huyệt mẫn cảm đến vậy sao, không biết nếu chăm sóc dạy dỗ thêm một chút thì sẽ thành dáng vẻ như thế nào.” Quý Thần không đứng đắn thổi khí vào lỗ tai cô. Cơ thể vừa trải qua cao trào của cô không ngừng run rẩy, “Đủ rồi, đừng như vậy nữa mà huhu.”Quý Thần ném ƈôи ŧɦịŧ giả sang một bên, cởi dụng cụ tách chân ra rồi lên tiếng, “Bây giờ đi xuống ăn cơm.” Quý Thần vốn định xoay người rời đi nhưng thấy cô như vậy, phỏng chừng cũng không đi nổi nữa, vì thế anh xoay người, ôm ngang cô rồi đi đến phòng ăn.
Tiểu Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa thấy khuôn mặt của người đàn ông xong thì càng ngạc nhiên hơn, “A Trạch?”Người đàn ông gật gật đầu, “Anh vừa đến thì thấy bên này ầm ĩ cả lên, không ngờ lại là em.” Trong giây lát anh lại nhíu mày, “Sao em lại ở nơi này một mình?”Tiểu Cửu tự giễu bĩu bĩu môi không nói. Người đàn ông nghi hoặc nhưng cũng không hỏi thêm, anh cởϊ á vest ra khoác lên người Tiểu Cửu chỉnh lại cẩn thận. Tiểu Cửu nhìn lại lễ phục bị xé rách trên người mình, do dự nhưng cũng không từ chối. Người đàn ông lại lên tiếng “Đi ra ngoài một chút nhé?”Tiểu Cửu khẽ gật hoa viên không có ai khác, Tiểu Cửu tận hưởng sự yên lặng trong chốc lát. Một hồi sau người đàn ông mở lời, “Sáu năm không gặp em vẫn như vậy. Hiện giờ em thế nào?”“Ổn ạ,” Tiểu Cửu lí nhí nói, rồi lại lẩm bẩm, “Anh nói năm đó anh Thần đã chết thật sao?”Người đàn ông nhíu mày, “Quý Tử Thần?”Tiểu Cửu vâng một tiếng.“Nghe nói là đã chết, nhưng sau khi em đi anh cũng không chú ý. Sao lại đột nhiên nói đến anh ta?”Tiểu Cửu trầm lặng, lại hỏi “Chắc anh cũng biết rõ giới kinh doanh, có thể nói cho em về Quý Thần không?”Người đàn ông nhìn Tiểu Cửu đột nhiên nói sang chuyện khác, trong đầu nhoáng lên một tin tức. Nhưng anh cũng không để tâm, tức thì nói “Ba năm trước bất ngờ nổi dậy, đúng là rất có thực lực, tự mình gây dựng một nửa giang sơn.”Trong đại sảnh Quý Thần vừa mới bàn chuyện hợp tác xong đang trầm mặt, cô gái đó không có ở bên quầy đồ ăn. Anh cho rằng cô vào nhà vệ sinh nhưng giờ đã chờ mười phút mà vẫn không thấy bóng dáng đâu. Trong lòng Quý Thần dần nổi lên một ngọn lửa. Tiệc rượu đã sắp kết thúc, khách khứa lục tục ra về nhưng anh vẫn không thấy Tiểu Cửu đâu. Anh điên lên đi nhanh ra hoa viên, Tiểu Cửu thấy mọi người đi ra càng ngày càng nhiều, thầm nghĩ hẳn là sắp kết thúc rồi. Cô cuống cuồng nói với người đàn ông bên canh, “A Trạch, em phải về rồi.” Người đàn ông “Để anh đưa em đi.” Tiểu Cửu xua tay “Không cần, không cần đâu, tự em đi được rồi.” Nói xong cô vội quay lại đại xoay người Tiểu Cửu như chôn chân tại chỗ, cô nhìn thấy Quý Thần đứng trên bậc thang, cười như không cười mà nhìn như đóng băng, nhìn Quý Thần bước từng bước về phía mình. Người đàn ông thấy Tiểu Cửu đứng yên thì đi tiến lên hỏi thăm, “Sao thế?” Nhìn theo tầm mắt của cô gái, anh ấy nhìn thấy Quý Thần nhanh chân đi tới đây, một phen túm lấy cô đến bên người, rồi ghé vào tai cô nói gì đó. Cô gái ấy bất giác cả người run ấy vừa định bước lên ngăn lại thì Quý Thần đã gạt bỏ áo vest trên người Tiểu Cửu, anh ôm lấy eo cô nhanh chóng đi về phía gara. Tư thế nhìn như thân mật nhưng thực ra là kìm hãm này khiến người đàn ông phía sau nhíu mày. Anh ấy nhặt áo vest lên và đứng ở nơi đó đăm kịch nhỏTiểu Cửu *nháy nháy mắt* Anh ghen đó Thần *Lạnh lùng ngoảnh đầu sang một bên* Cửu *Mềm giọng* Không có thật sao, Thần ca ca~Quý Thần *nghiến răng* Lại đây, tôi thấy em thiếu dạy dỗ đúng Cửu *chạy trối chết* Thần ca ca em sai rồi! Truyện được dịch bởi Elizabeth. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.
Sinh nhật năm 25 tuổi, Tiểu Cửu quay lại với người đàn ông từng là tất cả của mình, cũng là người từng làm tổn thương cô đàn ông đó là Quý Thần và cũng là Quý Tử Thần của năm 18 tuổi niên thiếu, hai người từng là một cặp đôi thần tiên được bao người ngưỡng mộ. Ở lứa tuổi đơn thuần ấy, chỉ cần nắm tay nhau đã là hạnh phúc, chỉ cần một nụ hôn nhẹ cũng đã là mỹ vị nhân gian tình yêu trong sáng như vậy, thế mà lại trở nên vẩn đục chỉ vì mối thù hận của thế hệ trước và những âm mưu đen tối do mẹ kế của cô gây cuối cùng, chàng trai từng tràn đầy niềm tin vào tương lai năm ấy đã mất đi hy vọng, mang theo bản án ba năm tù và sống trong ngục giam khổ cô gái vô tư hồn nhiên cũng chẳng hạnh phúc là bao, cô mất đi người mình yêu, mất đi niềm vui nhỏ bé của mình."A Thần, anh có biết chuyện hạnh phúc nhất vào mùa đông là gì không?""Là gì?""Chính là sau khi tan học được cùng anh đi tới căn tin, ăn một phần lẩu nóng hổi nghi ngút."Sau khi gặp lại nhau, một người cho rằng đối phương đã chết, một người thì ghi hằn sự hận Thần của hiện tại đã đứng trên đỉnh cao một lần nữa, anh không còn là thiếu niên đơn thuần của ngày trước, không còn là người dễ dàng bị lừa vào bẫy âm thực hiện kế hoạch của mình, anh giấu đi những tình cảm còn sót lại dành cho cô gái ấy, anh giam giữ cô, ngày đêm hành hạ cô, muốn để cô cảm nhận những nỗi khổ, những đau đớn anh đã chịu đựng trong sáu năm Quý Thần nỡ sao?Anh nỡ để Tiểu Cửu đau đớn, khóc lóc vì bị giày vò sao?Anh nỡ khiến Tiểu Cửu chán ghét mình sao?Có lẽ tình yêu sâu đậm và những năm tháng hạnh phúc bên nhau vẫn không che đi được sự thù hận của Quý Thần. Anh từng do dự, từng chần chừ, cũng từng muốn bất chấp mà ở bên cạnh cô. Nhưng quá khứ đau thương ấy lại nhắc nhở anh một lần nữa…“Đúng vậy, anh đang làm gì thế này, rõ ràng là nên tra tấn cô, nên hận cô nhưng vì sao lại anh lại không nhịn được mà đối xử tốt với cô, mềm lòng thêm lần nữa. Nhận lấy giáo huấn đau khổ lúc 6 năm trước vẫn chưa đủ sao, vẫn muốn giẫm lên vết xe đổ lần nữa à, Quý Thần lạnh lùng cười tự giễu. Anh dùng sức nhắm mắt rồi ngoan độc đưa ra quyết định, anh phải tàn nhẫn hơn nữa nếu không anh sẽ chẳng thể nào thoát ra khỏi lốc xoáy này.”Song có đôi khi, ông trời lại trêu đùa con người một cách quá trớn, sau khi sự thật được phơi bày, Quý Thần hối hận hận bản thân mình vì ngu muội, vì bị thù hận che mắt mà chưa từng nghĩ đến cảm giác của cô. Hơn ai hết, Tiểu Cửu mới là người chịu khổ sở nhất, mất mát nhất. Thế mà anh nhẫn tâm làm cô đau đớn, khiến cô rơi vào con đường tiến thoái lưỡng nan, sống không được, chết cũng chẳng xong. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandNhưng may thay, guồng quay số phận không trêu đùa đôi ta, Tiểu Cửu chấp nhận cho anh một cơ hội để thay đổi! “Trước đây hai chúng ta đã mất quá nhiều thời gian bởi vì hiểu lầm và những chuyện của thế hệ trước, anh biết anh thật sự có lỗi với em, nhưng nếu đã không thể quên đi đối phương vậy em có thể buông bỏ hết những hận thù của thế hệ trước, cho anh một cơ hội nữa được không? Anh nhất định sẽ khiến cho em quên hết những đau khổ này!”Quý Tử Thần là người mà Tiểu Cửu yêu nhất, dù rằng ba cô ngăn cản, dù rằng tình yêu ấy không nhận được sự ủng hộ, nhưng cô chẳng đành lòng buông bỏ tình yêu ấy, cũng nuối tiếc phải rời xa cũng từng hối hận vì năm đó đã một bước đẩy anh vào ngục giam, có lẽ vì thế mà trong những năm tháng bị tra tấn triền miên, những cơn mê tình cao trào đầy nước mắt, Tiểu Cửu chưa từng có ý định trốn chạy khỏi thể là cô muốn bù đắp, cũng có thể vì sự áy náy trong lòng cô và hơn cả là tình yêu cô dành cho anh vẫn đậm sâu như ngày suy cho cùng, giới hạn con người cũng chỉ đến mức đó, dù yêu đấy nhưng sự hành hạ giày vò của anh khiến cô muốn buông bỏ, khiến cô muốn trốn khi được tự do, Tiểu Cửu vẫn luôn nhận được sự giúp đỡ của anh, vẫn luôn được anh âm thầm quan tâm. Cuối cùng, cô lựa chọn cho anh một cơ hội này không chỉ là cho anh thay đổi và bù đắp mà còn là một con đường giải thoát cho trái tim đầy nỗi nhớ nhung anh của không còn là Quý Tử Thần thuở thiếu thời non trẻ nữa, mà anh là Quý Thần, một người đàn ông trưởng thành và chín sống về sau chỉ còn lại sự hạnh phúc và những tiếng cười. Quý Thần từng mất đi bảo vật mà mình trân quý nên giờ anh càng trân trọng và yêu chiều cô hơn. Điều đó không phải là sự tội lỗi muốn bù đắp mà là vì anh yêu cô, chỉ thế thôi.“Sau khi ở bên nhau, trong lòng anh đầy ắp cảm giác đã đánh mất một món đồ quý giá nhưng lại may mắn tìm về được. Trong suốt khoảng thời gian sống chung, anh như được quay về những ngày tháng vô âu vô lo, anh không tin vào thánh thần nhưng bây giờ anh thật sự rất muốn cảm ơn ông trời vì đã đưa cô về bên tháng sau vẫn còn rất dài, lần này đến lượt anh là người chủ đời một kiếp, chỉ có duy nhất đôi ta.”Với mình, “Dạy dỗ thành ái” không phải là một bộ truyện quá xuất sắc, tình tiết khá nhanh nhưng nó vẫn đủ níu chân mình đọc hết và cảm nhận tình yêu của Tiểu Cửu và Quý Thần. Trong cuộc sống, mấy ai bỏ lỡ nhau rồi mà còn gặp lại và chung bước đường chứ, tuy chia xa là vì thù hận nhưng ở bên nhau thì chỉ còn tình yêu đơn thuần và thật lòng vọng, mỗi người trong chúng ta sẽ không bỏ lỡ người mình yêu, người cố gắng sẽ có một kết cục đẹp, hệt như Tiểu Cửu và Quý Thần ảnh chỉ mang tính chất minh họa.*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^Cre pic Google/huabanNguồn chuyển ngữ Dawa
dạy dỗ thành ái